Tuy nhiên, ngay lập tức việc này đã nhận được sự phản ứng dữ dội từ không ít người dân thuộc đủ mọi tầng lớp với những lí do khác nhau: Hầu hết họ cho rằng vệc công khai danh tính ra như vậy sẽ làm liên lụy lớn đến danh dự gia đình của người phạm tội mua dâm. Còn những người khác cho rằng mại dâm là tất yếu, không thể xóa bỏ, rằng nhiều nước khác còn công khai hợp pháp mại dâm, và không có nước nào đi nêu danh kẻ mua dâm. Họ ngụy biện rằng mại dâm giúp giảm nguy cơ hãm hiếp.
Trên thực tế thì đây là những nhận định sai lầm. Trước hết, ở những nước mà mại dâm hợp pháp (Hà Lan, Đức, New Zealand, Australia...) thì họ đang cực kỳ lao đao bởi tình trạng buôn người, trốn thuế, học sinh phải đi dọn dẹp bao cao su quanh trường học, chi phí khám chữa sức khỏe cho gái mại dâm cao ngất ngưởng vượt quá cả doanh thu có được từ mại dâm. Ở những nước mà bất lực trong việc chống mại dâm như Thái Lan, tỉ lệ bệnh truyền nhiễm cao hơn hẳn các nước xung quanh. Ở bang Nevada của Mỹ, tỉ lệ phụ nữ bị hãm hiếp tại Las Vegas cao nhất trên cả nước Mỹ cũng vì nó là nơi duy nhất hợp pháp mại dâm.
Còn nói đến những liên lụy đối với gia đình người mua dâm khi danh tính của họ bị công bố, đó là điều hiển nhiên. Một hành vi vừa vi phạm pháp luật, vừa vi phạm đạo đức truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam thì không những bị pháp luật trừng phạt, mà xã hội cũng lên án.
Khi những kẻ thực hiện những hành vi phạm pháp như giết người, cướp của, hãm hiếp, hành hung, tham nhũng, hối lộ... bị phát giác và bị luật pháp trừng phạt, tên của chúng cũng sẽ bị đưa lên báo chí để cả xã hội cùng nhìn vào đó mà lên án và tránh xa, bản thân gia đình của những người đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, vậy thì rõ ràng chẳng có lí do nào khiến việc mua dâm lại thoát được cái quy luật tất yếu đó. Nếu những người mua dâm biết nghĩ cho gia đình, họ đã chẳng làm vậy, bởi vì làm vậy thứ nhất là hao hụt tài chính của bản thân và gia đình, làm tan nát hạnh phúc gia đình và dễ làm lây lan bệnh tật nguy hiểm cho chính vợ con họ.
Có cung thì mới có cầu. Nếu chỉ phạt tiền không thôi thì có những kẻ sẵn sàng kiếm cả bạc triệu bằng mọi cách (kể cả phạm pháp) để mua dâm và nộp phạt. Nhưng nếu những kẻ mua dâm một khi đã bị phanh phui toàn bộ cho xã hội nhìn vào thì những kẻ có ý định mua dâm hẳn sẽ phải sợ hãi suy nghĩ lại. Một khi đã không còn ai dám mua dâm nữa thì những kẻ hành nghề mại dâm có đứng công khai ngoài đường cũng không ai dám lại gần, mà chỉ có lực lượng cảnh sát sẽ đến để bắt giữ chúng. Từ đó mại dâm tất sẽ giảm.
Mà ai bảo rằng không có nước nào nêu danh những kẻ mua dâm? Liên Xô trước kia và Thụy Điển ngày nay đều có tỉ lệ mại dâm thấp nhất thế giới vì luật pháp xét xử nghiêm ngặt với sự trừng phạt là nộp tiền, ngồi tù và cả bị bêu rếu danh tính trước xã hội. Nếu Việt Nam mà áp dụng nghiêm túc những cách làm trên thì mại dâm sẽ không còn là vấn đề nhức nhối trong xã hội mà ý thức người dân cũng thay đổi hẳn, dân trí phần nào tăng cao.
Câu hỏi đối với những người phản đối hình phạt trên và những người đòi hợp pháp hóa mại dâm: Các vị nghĩ sao nếu người thân của mình làm cái nghề này hoặc có cái nhà thổ cạnh nhà hoặc trường học con mình? Các vị nghĩ sao nếu chồng con mình cứ dung dăng dung dẻ đi đóng tiền để mua dâm và nộp phạt? Một gia đình chịu điều tiếng còn hơn để cả vạn gia đình tan nát.