Nếu vinh danh một quân đội theo giặc xâm lược, đưa đến sự gián tiếp quảng bá làm đẹp hình ảnh của một chính quyền phục vụ cho giặc, "rửa mặt" đội quân này, thì thử hỏi điều đó sẽ chuyển tải thông điệp gì cho con cháu? "Mỗi khi đất nước bị xâm lược thì các em cứ thoải mái đi lính ngụy đi"? "Dù cho các em đi lính cho một giặc xâm lược cũng không sao, miễn sao các em có 'đánh nhau' với một bọn giặc xâm lược khác, thì các em sẽ được vinh danh"?
Một là ông viết về lịch sử đúng theo phong cách cha ông: Kẻ cướp nước, kẻ bán nước, kẻ cướp đảo đều là xấu! Hoặc là ông viết theo kiểu trung lập máy móc cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng như vậy thì ông phải đưa vào bài đầy đủ sự hèn nhát, những mờ ám, và trách nhiệm để Hoàng Sa lọt vào tay Trung Quốc của Mỹ-ngụy.
Chứ ông không thể viết theo cái kiểu đánh tráo lộn sòng, lẫn lộn trắng đen, cào bằng các bên, rằng Mỹ-ngụy là tốt, rằng Mỹ là "đồng minh" của ngụy, rằng Mỹ nếu mà "giúp" chính quyền Sài Gòn thì VN đã không "mất đảo". Rằng ngụy là kẻ "bảo vệ Tổ quốc", "giữ gìn đất nước", "yêu nước thương nòi", "anh hùng đánh giặc", "chiến đấu ngoan cường".
Tại sao một chính quyền và quân đội bán nước bỗng dưng "nỗ lực vì nước", "nỗ lực bảo vệ đất nước" đột xuất? Tại sao trong khi Quân đội Nhân dân Việt Nam và quân Giải phóng đang chiến đấu bảo vệ đất nước trước giặc xâm lược Mỹ và bọn bán nước ngụy quyền, trong khi nhiều phần của miền Nam đang bị Mỹ thống trị, trong khi Hoàng Sa đang dưới thực quyền cai trị của Mỹ, thì tại sao cuộc giao tranh 15-20 phút gọi là "hải chiến Hoàng Sa" đó lại có ý nghĩa "bảo vệ đất nước"?
Ông muốn bảo vệ đất nước thì ông ra bưng biền kháng chiến đánh đổ ngụy quyền tay sai, lật đổ chế độ thuộc địa kiểu mới, trục xuất các quân nhân Mỹ mặc thường phục, các sĩ quan Mỹ dưới mác "tùy viên quân sự" ra khỏi Việt Nam, trục xuất người lính Mỹ cuối cùng ra khỏi VN thật sự, đem lại thực quyền cho người Việt Nam, chính trị Mỹ nắm và lãnh đạo, kinh tế Mỹ nắm và nuôi, quân sự Mỹ nắm và chỉ đạo, thì ông "bảo vệ đất nước" kiểu gì? Ông "bảo vệ lãnh thổ" cho Mỹ, "bảo vệ biển đảo" cho sự tìm kiếm khai thác dầu của Mỹ, "bảo vệ lãnh hải" để chống Đường Hồ Chí Minh trên biển, hay bảo vệ cho dân tộc Việt Nam, nhân dân Việt Nam?
Khi đất nước đang bị Mỹ xâm lược, khi đất nước đang lâm nguy, nếu ông muốn bảo vệ đất nước thì ông phải ra bưng biền, ra vùng giải phóng kháng chiến chống Mỹ để cứu nước chứ không phải là ra Hoàng Sa giữ đảo cho Mỹ rồi hô là yêu nước, bảo vệ đất nước!
Rõ ràng, ca ngợi quân ngụy Sài Gòn là hành động cào bằng, gây rối loạn lịch sử, gây rối loạn hệ giá trị ngàn năm của lịch sử dân tộc, văn hóa Việt Nam, làm rối loạn nhận thức lịch sử, nhất là lịch sử hiện đại Việt Nam, lịch sử cách mạng Việt Nam.
Nguyên TBT Đỗ Mười trong bài chính luận ngày 4/11/2005 trên báo Nhân Dân "Về định hướng xã hội chủ nghĩa trong xây dựng đất nước ta hiện nay", đã chỉ ra: Liên Xô sụp đổ một phần lớn vì để bọn phản động "nã pháo" vào nền tảng tốt đẹp đã từng tạo nên thành tựu và chiến công của chế độ, kích thích những rối loạn tư tưởng trong xã hội.
Vấn đề Hoàng Sa đúng là cần phải "còn nước còn tát", nhưng nên biết cân bằng và nhận thức rõ ràng cái gì trước mắt, cái gì còn xa. Không được trông xa bỏ gần, cào bằng lịch sử, cào bằng cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Hoàng Sa chưa thấy tới tay mà đã bị một cuộc xâm lược khác, thanh niên ầm ầm đi lính ngụy mà không ý thức được rằng họ đang sai trái, rốt cuộc Hoàng Sa chưa thấy đâu mà Hà Nội đã bị đánh tới.
Hay như mấy hôm nay, Hoàng Sa chưa thấy tới tay mà Hà Nội đã bị bất ổn, một số kẻ ngu xuẩn đã bị đầu độc, một số kẻ ngu dốt vô tình lẫn lưu manh cố ý lợi dụng những kẻ ngu kia đã kêu gọi và tổ chức biểu tình kỷ niệm hải chiến HS ở ngay thủ đô Hà Nội, nhưng thực tế kỷ niệm thì ít, mà huấn luyện cho quen dần với "cách mạng da cam", "cách mạng đường phố" thì nhiều.
Với những gì đang xảy ra ở Thái Lan, biểu tình người chết, đạn nhả lung tung, thủ đô bị phong tỏa, quân đội kéo vào thành phố, mà bọn họ vẫn kêu gọi xuống đường và tràn ra ngoài đường thì thử hỏi bọn họ là cái giống gì? Lương tâm bọn họ để đâu?
Bọn phản động kêu gọi và tổ chức biểu tình tưởng niệm hải chiến HS nhếch nhác đến mức chỉ được 50-60 người tham gia trong số 90 triệu công dân Việt Nam, đã vậy còn bị dân chạy xe đi ngang bấm kèn chửi. Và buồn cười hơn là thật ra trong số 50-60 người đó hơn nửa là người của chính quyền (nói thẳng ra là công an mặc thường phục). Trong số 50-60 người đó, số người biểu tình thật sự thì hầu hết đều là những nhân vật "cũ rích" từng có tai tiếng "số má" chống đối lâu nay.
Bọn phản động "dân oan giả" còn cố gắng lừa đảo, gạ gẫm, lôi kéo một số dân oan thật đi biểu tình kỷ niệm hải chiến HS mặc dù họ không biết và cũng không quan tâm đến sự kiện này.
"Dân oan giả" tức là bọn phản động trá hình, giả dạng, mạo nhận đóng vai "dân oan" để "quậy". Còn dân oan thật là những người chịu những áp bức bất công từ một số doanh nghiệp và chính quyền địa phương, trong đó có cả những con sâu quan tham. Nhà cửa, đất đai, ruộng vườn của họ bị bọn "quan - thương câu kết" lợi dụng kẽ hở pháp luật để cưỡng chế, cướp đoạt. Đây là những người dễ bị bọn phản động móc nối, lợi dụng.
Chúng ta nên phân biệt rạch ròi giữa dân oan giả và dân oan thật. Tôi nghĩ chính quyền nên chăm lo cho những dân oan thật, giải thích và giúp đỡ họ, đồng thời tìm cách cô lập bọn phản động đầu sỏ đội lốt "dân oan" để hoạt động chính trị theo hướng phản động.
Đã là lãnh thổ, chủ quyền của đất nước thì ở đâu cũng quan trọng cả, nhưng thủ đô Hà Nội quan trọng hơn đảo xa Hoàng Sa, các bạn không thể "vì Hoàng Sa" mà làm loạn Hà Nội, "vì đảo xa" mà gây rối thủ đô. Đừng "thả mồi bắt bóng"!
Nói chung, hiện tượng viết bậy về hải chiến Hoàng Sa của một số "lều báo" ở trong nước và truyền thông chống cộng thời gian qua đã tạo ra mảnh đất màu mỡ cho cào bằng lịch sử, cào bằng ý nghĩa và bản chất của cuộc kháng chiến chống Mỹ, xuyên tạc thông tin về hải chiến Hoàng Sa, kích động biểu tình gây bất ổn xã hội và gây phức tạp thêm mối quan hệ nhạy cảm với lân bang Trung Quốc.
Đó mới là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân lớn nhất vì sao một số "lều báo" tự phát đăng bài ca ngợi quân đội Sài Gòn thì bị dư luận chửi mắng, bị bà con ném đá và chỉ ra cả chục thông tin sai, ít ai hưởng ứng. Chứ không phải do "thù hận" như bọn phản động hay vu khống.
Sau đó nhờ trung ương can thiệp, nói nôm na là "thổi còi", một số báo điện tử đã phải sửa sai và nhiều bài phải gỡ bỏ. Sự kiện thắp nến và chương trình ca nhạc "tri ân" (dùng từ phản cảm, gây ngộ nhận lịch sử) hướng về Hoàng Sa mà chính quyền địa phương Đà Nẵng định làm và cũng bị trung ương yêu cầu hủy bỏ. Phóng viên Lê Đức Dục của báo Tuổi Trẻ cho biết trên trang cá nhân: "Chương trình đã hoàn thành cơ bản 99% và rồi lệnh ở trên stop.
Sau đó, sự kiện này bị hủy bỏ với lý do chính thức bên ngoài là "tổ chức không chu đáo". Dĩ nhiên, đó là lý do "thích hợp chính trị" (political correct) nhất để đưa ra, chứ không lẽ họ nói rằng chúng tôi vội vã quá nên đã vô tình cào bằng lịch sử và làm phức tạp thêm một quan hệ nhạy cảm với Trung Quốc.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính ở đây là sự kiện này có nội dung phản cảm, dùng từ phản cảm, có thể gây ngộ nhận lịch sử, cào bằng lịch sử. Từ "tri ân" lâu nay chỉ được dùng cho liệt sĩ của quân đội Việt Nam và các bà mẹ Việt Nam anh hùng. Quyết định này của trung ương không liên quan nhiều đến yếu tố Trung Quốc, bởi vì các sự kiện khác về chủ quyền ở Đà Nẵng vẫn diễn ra bình thường, bất kể nó trái ngược quan điểm Trung Quốc, và những sự kiện này là diễn ra thường xuyên như mọi năm.
Cũng xin lưu ý là các sự kiện này ở Đà Nẵng được gọi là "đánh dấu 40 năm hải chiến Hoàng Sa", chứ không phản cảm như "tưởng niệm 40 năm hải chiến Hoàng Sa" như một số "lều báo" đã thổi phồng xuyên tạc các sự kiện này, mà "đầu têu" là BBC Việt ngữ, RFA Việt ngữ, VOA Việt ngữ, Thanh Niên, Vietnamnet, Lao Động.
Đây là hành động sửa sai kịp thời. Tôi nghĩ những lần sau nên rút kinh nghiệm mà "phòng bệnh hơn chữa bệnh". Đừng tạo điều kiện, tạo cơ hội thêm cho bọn phản động xuyên tạc lịch sử, xuyên tạc chính trị nữa.
Xin lưu ý là khi ông Nguyễn Bá Thanh còn lãnh đạo ở Đà Nẵng, mặc dù cũng quan tâm đến chủ quyền biển đảo, nhưng ông quan tâm đến dân sinh thực tế, cuộc sống thiết thực của nhân dân hơn, và chưa bao giờ có một sự kiện có thể đưa đến việc hiểu sai lịch sử theo hướng cào bằng và gây phức tạp thêm cho mối quan hệ vốn dĩ đã phức tạp với Trung Quốc.
Vì chủ quyền Hoàng Sa là tốt, nhưng không nên quên những lợi ích trước mắt và lợi ích lâu dài của đất nước và nhân dân. Đó mới là lý do vì sao nhiều người "ném đá" những hiện tượng cào bằng lịch sử ngợi ca quân đội Sài Gòn gần đây, chứ không phải vì "thù hận" gì. Chiến tranh đã qua gần nửa thế kỷ rồi, có lẽ không ai còn thù hận gì nữa, nhưng lịch sử thì phải ghi nhớ và nói cho đúng, không thể bóp méo, cào bằng.
Cào bằng lịch sử trong trường hợp này có nghĩa là họ đã kéo xuống tất cả các bên liên quan xuống thành ngang nhau, bằng nhau, "huề vốn" hết. Kẻ cướp nước (Mỹ), kẻ bán nước (ngụy), người cứu nước (đại khối dân tộc Việt Nam), kẻ cướp đảo (Trung Quốc) là ngang hàng nhau hết.
Cũng tương tự họ viết như thể Bảo Đại, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu là "ngang hàng" với chủ tịch Hồ Chí Minh, xem như nhau hết, tức là cào bằng sạch sẽ không còn trên dưới gì nữa. Ý nghĩa cuộc kháng chiến, bản chất cuộc kháng chiến bị cào bằng thành "nội chiến Bắc Nam", ăn cướp miền Nam xong rồi tiếm danh, mạo danh miền Nam Việt Nam.
Người Nga có một câu nói rất ý nghĩa: "Nếu bạn bắn súng lục vào quá khứ thì tương lai sẽ bắn đại bác vào bạn". Cụ thể nói thẳng ra là nếu ông xuyên tạc, cào bằng lịch sử, lật ngược hệ giá trị của dân tộc, thì tương lai càng về sau sẽ càng có nhiều Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, bọn "chủ hòa" (chủ hàng) trong triều Nguyễn, Bảo Đại, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, càng có thêm nhiều những kẻ bán nước, theo giặc, và nguy cơ vong quốc càng cao.
Do đâu xảy ra hiện tượng cào bằng lịch sử "vực dậy thây ma" kể trên?
Xin chia ra làm mục đích tốt và mục đích xấu.
Những người có mục đích tốt nhưng cảm tính, kém nhận thức chuẩn xác lịch sử, ngây thơ chính trị:
- Tư tưởng "đàn bà": Để tình cảm thương hại binh lính Sài Gòn lấn át lý trí và che mờ nhận thức lịch sử, lấn át ý thức bảo vệ lịch sử, bảo vệ sự ổn định chính trị xã hội, bảo vệ an ninh quốc phòng của nước nhà.
Ngoài những người thật sự có lòng trắc ẩn thì cũng có những người khai thác và lợi dụng khía cạnh nhân đạo của vấn đề. Trong các tranh luận chính trị trên Internet thì trong đề tài này thường có hiện tượng mỗi khi người nào đòi hỏi phải "vinh danh", "tuyên dương" quân đội Sài Gòn mà bị yếu lý lẽ không còn nói gì khác được nữa trước người kia, thì họ hay đưa vấn đề tử trận, thương vong của quân đội Sài Gòn ra để "đối phó".
Thật ra lợi ích chung của nhân dân và xã hội mới là quan trọng nhất. Người sống mới là quan trọng nhất. Cho nên khi có bất đồng, khi tranh luận thì cần căn cứ trên cơ sở lợi ích đất nước và dân tộc, chứ không thể chỉ có dựa vào vấn đề lòng thương, lòng trắc ẩn, tính nhân đạo. Không có ai xúc phạm những binh lính Sài Gòn. Họ là gì, làm gì, ra sao thì nói họ đúng như vậy thế thôi.
Một sự vinh danh không xứng đáng, căn cứ trên những câu chuyện thiếu trung thực, sai sự thật, thì mới là xúc phạm họ, xúc phạm người được vinh danh vô lý, được ca ngợi không hợp tình lý, dựa trên những tình tiết không thật. Và đồng thời có thể còn làm cho những binh lính Sài Gòn khác cảm thấy bị xúc phạm, người có lương tâm, biết tự trọng thì cảm thấy bị mặc cảm, xấu hổ.
Ông không thể vinh danh, ca ngợi những binh lính ngụy ở Hoàng Sa mà có thể nói là không phải gián tiếp vinh danh, ca ngợi "Quân lực Việt Nam Cộng hòa" hay chính quyền "Việt Nam Cộng hòa". Họ mặc bộ quân phục đó, họ xuất thân từ những lò đào tạo Mỹ-ngụy đó, thì ông không thể tự lừa dối bản thân, tự thôi miên bản thân mà tránh né, cố tin rằng họ không mặc bộ áo lính đó, không xuất thân từ quân trường Mỹ-ngụy.
Ông không thể chỉ có vinh danh, ca ngợi những người đã tử trận, nếu vậy thì những người còn sống sót mà cũng có chiến đấu thì sao? Họ sẽ nghĩ sao?
Ông cũng không thể vinh danh, ca ngợi tất cả binh lính Sài Gòn ở Hoàng Sa, bởi vì làm sao ông biết được ai đáng vinh danh, ca ngợi, và ai không? Nên lưu ý rằng trong 4 tàu chiến hải quân Sài Gòn ở gần Hoàng Sa lúc đó thì chỉ có 2 tàu tham chiến và có những động thái hợp lý, còn 2 tàu kia có những động thái vô cùng mờ ám, khó hiểu, đáng nghi ngờ, và tàu HQ-05 còn bắn vào tàu HQ-16. Số lượng thương vong quá chênh lệch đến không ngờ. Ai trúng đạn Trung Quốc, ai trúng đạn "made in USA" từ đồng đội?
Tại sao suốt 15-20 phút hải chiến đó không ai liên lạc được với đại tá Hà Văn Ngạc và Bộ tư lệnh hành quân? Trong khi ông Ngạc tiếng là "chỉ huy" trận đó. Tại sao ông ta không liên lạc với ai, ông làm gì mà thần bí không ai biết ai hay?
Trong thời gian bí ẩn đó ông ta làm gì? Tại sao hành tung của ông ta và Bộ tư lệnh mờ ám khó hiểu như vậy? Tại sao sau này ông ta bịa đặt, gần như hoàn toàn viết lại một câu chuyện khác về hải chiến Hoàng Sa như vậy, đến nỗi trung tá Lê Văn Thự trên tàu HQ-16 và trung úy Hồ Hải ngay trong Bộ tư lệnh với ông Ngạc đã phải vạch trần hành động viết sử kiểu Nhã Ca, Phan Nhật Nam của ông như vậy?
Câu chuyện của ông Ngạc về hải chiến Hoàng Sa e rằng đến "thất hư tam thực" cũng không phải, vì theo ông Thự: Câu chuyện của ông Ngạc người không tham chiến sẽ khó kiểm chứng, nhưng nếu có trên tàu trực tiếp tham chiến sẽ dễ thấy đó là hoàn toàn bịa đặt gần như từ đầu chí cuối. Còn những ông không phải là nhân chứng, không tham chiến thì tại sao hay "gáy" (cách nói bất bình của trung úy Hồ Hải trước những trò "gáy", "nổ" bịp bợm của đồng đội, khiến cho ông và những người có liêm sỉ, biết tự trọng phải xấu hổ) nói leo vào, mà lại mỗi người nói một kiểu như thầy bói sờ voi như vậy?
Còn nói về thương vong thì trong lịch sử chiến tranh trên đất Việt đều có rất nhiều thương vong, kể không hết. Ngay thời điểm kỷ niệm hay thời điểm xảy ra cũng vậy. Thương vong trong chiến dịch giải phóng Trường Sa cũng không hề nhẹ, thương vong trong chiến tranh biên giới bảo vệ Tây Ninh, Đồng Tháp, Hà Tiên, An Giang, và cả Sài Gòn (Tây Ninh sát bên Sài Gòn.... ) và cứu bạn thoát khỏi thảm họa diệt chủng, cứu nước Campuchia, hồi sinh dân tộc Campuchia là vô cùng lớn. Sự kiện này cũng gần thời điểm đánh dấu hải chiến Hoàng Sa. Thương vong trong chiến dịch Mậu Thân gần thời điểm đánh dấu ngày hải chiến Hoàng Sa trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước cũng rất lớn.
Liệu có lý hay không, nghe có lọt tai hay không nếu chúng ta vinh danh, ca ngợi quân đội Sài Gòn ở Hoàng Sa, Quân đội Nhân dân Việt Nam giải phóng Trường Sa từ tay Mỹ-ngụy, quân Giải phóng tiến hành chiến dịch Mậu Thân cùng một lúc? Thấy có kỳ cục và phản cảm không? Nó phản cảm cho mọi bên mọi phía. Không nên gây thêm chuyện nữa. Cứ để mọi việc được yên.
- Tư tưởng cực đoan: Tự lừa dối huyễn hoặc bản thân hoặc cố ý giả dối hoặc bưng bít sự thật về hải chiến HS, hoặc nói theo quan điểm của chính phủ nước ngoài, cốt bằng mọi giá nói sao cũng được miễn có lợi cho chủ quyền Hoàng Sa, bất chấp tất cả mọi thứ khác, bất chấp mọi lợi ích thiết thực trước mắt và lợi ích lâu dài, các lợi ích khác của đất nước và dân tộc, theo tư tưởng "thả mồi bắt bóng". Hoặc ban đầu tưởng việc này là đúng, sau khi được người khác giải thích cho, vì cái Tôi quá lớn, vì tự ái kiêu căng ngạo mạn, xấu tính, nên vẫn khư khư cố chấp, bảo thủ, không nghe lời nói phải. Cãi lại cho bằng được theo tư tưởng "tao thắng mày thua", "tao khôn mày ngu", tư tưởng cừu theo lề, tư tưởng bè phái, suy nghĩ nhóm.
- Trình độ kém. Xin được trích dẫn một đoạn phê bình rất thấm thía của một nhà báo:"Vẫn nguyên những đống vấn đề bốc mùi chẳng những không được dọn mà chỉ tiếp tục thêm lắm ruồi bu. Tuy nhiên, hôm nay tôi viết bài này, hy vọng những người đang làm báo hoặc làm nghề báo thử nghĩ lại xem mọi người đang để lại gì cho chính mình của vài chục năm sau. Làm báo bây giờ dễ lắm. Thế hệ báo mạng ngày đầu còn khác nhưng bây giờ thì tuyển những “cơ quan ngôn luận” được vận hành bởi sinh viên với nhân công rẻ mạt, lâu lâu lại bị thay máu phũ phàng để giữ cho quỹ lương không bị phồng lên. Thế nên cứ lớp sinh viên làm báo mạng này đến lớp khác chẳng mấy người có thể tiếp tục phát triển để biết làm ra nội dung có chất lượng. Và có vẻ cũng lâu lắm rồi, không ai biết viết một bài phóng sự tử tế, trọn vẹn để người khác đọc mà vỗ đùi khen hay. Sở dĩ chẳng ai sống được tử tế với nghề, nên cũng chẳng ai quan tâm rèn dũa cái nghệ của mình."
- Cho rằng ngụy Sài Gòn có "công" đóng quân tại Hoàng Sa - Trường Sa. Thực tế đây là "công" của quân đội ngụy đóng ở HS-TS dưới thời Mỹ: Từ năm 1956 trở đi, Trung Quốc và một số nước lân cận trong khu vực đã lợi dụng tình trạng phòng vệ qua loa, chiếu lệ của ngụy quân ở các đảo trên Biển Đông mà chiếm đóng. Trung Quốc chiếm đảo lớn nhất của quần đảo Hoàng Sa là Phú Lâm, Đài Loan chiếm đảo lớn nhất Ba Bình của quần đảo Trường Sa, Philippines sau đó cũng tuyên bố quần đảo Trường Sa là "của Philippines" rồi cũng chiếm một số đảo trong đó có đảo Song Tử Đông. Chính quyền Sài Gòn im lặng không phản đối trong lúc các nơi này đang trong vùng kiểm soát của họ. Có lẽ do Đài - Phi là thân tín của Mỹ. Còn Trung Quốc thì cách đó 2 năm (1954) đã đi đêm với Mỹ sau lưng nhân dân Việt Nam trong hội nghị Genève về Đông Dương, bước đầu hé lộ tâm địa phản trắc khó lường.
Bính lính ngụy đồn trú trên các hải đảo ở Biển Đông phòng thủ rất qua loa, chiếu lệ, cẩu thả, chính vì vậy mà sau hiệp định Genève 1954 các quân đội khác trong khu vực ồ ạt kéo vào xâm chiếm và sát nhập lãnh thổ. Nhiệm vụ chủ yếu của quân ngụy là phối hợp, trợ giúp, bảo vệ an toàn cho các chuyên gia khoa học của Mỹ ra thăm dò và khai thác tài nguyên ở Biển Đông và HS-TS.
Năm 1972, một số công ty dầu khí của giới tài phiệt Mỹ đã thăm dò và phát hiện ra vùng chung quanh HS - TS có một trữ lượng dầu cực lớn, như ở Trường Sa là tương đương hơn 100 tỷ thùng. Mỹ định tìm và cướp dầu VN như sau này đã cướp dầu ở Iraq, Libya.
Mặc dù đã có tiền lệ các nước trong khu vực vào xâm lấn biển đảo, Mỹ-ngụy chỉ lo đối phó với lực lượng kháng chiến Việt Nam nên vẫn không có sự cải thiện nào đáng kể về hải quân cũng như về tình trạng phòng thủ sơ sài, chiếu lệ.
Chỉ đến năm 1968, Mỹ-ngụy mới bắt đầu tăng cường quân số đóng tại quần đảo HS và TS và chung quanh khu vực, với nhiệm vụ để ý theo dõi những chiếc tàu khả nghi và truy bắt những đoàn tàu không số, nhằm ngăn chặn con đường huyết mạch "Hồ Chí Minh trên biển".
Trước đó, hải quân ngụy cũng được Mỹ sử dụng trong các chiến dịch thảo phạt, tảo thanh các lực lượng phe phái thân Pháp trong giai đoạn Mỹ gạt chân Pháp 1954-1961, chống chiến dịch Nguyễn Huệ của quân Giải phóng miền Nam vào năm 1972, và các chiến dịch xâm nhập vùng biển miền Bắc Việt Nam.
Như vậy, càng cho thấy sự đóng quân của ngụy trong những vùng tạm chiếm của miền Nam Việt Nam, trong đó có Hoàng Sa - Trường Sa, là cái tội, không phải công. Bởi vì nếu không có quân đội Mỹ-ngụy ở những nơi đó thì VN đã được thống nhất và giải phóng từ năm 1954 và chính phủ cụ Hồ đã kiểm soát và quản lý toàn bộ đất nước, bao gồm miền Nam VN và cả Hoàng Sa - Trường Sa. Chứ không phải chờ đến năm 1975 mới có thể thực hiện chiến dịch Trường Sa và các đảo trên Biển Đông để giải phóng biển đảo. Và như vậy thì tình hình HS-TS và Biển Đông đã khác.
- Nhận thức lệch lạc về đại đoàn kết dân tộc: Những người này mù quáng ngộ nhận rằng đoàn kết dân tộc là đoàn kết giữa cờ đỏ sao vàng với cờ ba que, giữa CHXHCN Việt Nam với cái thây ma gọi là "Việt Nam Cộng hòa". Họ bị hoang tưởng hoặc vô kiến thức, không hiểu biết về tính hợp pháp, chính danh, thực quyền của ngụy quyền Sài Gòn năm xưa và tàn dư ngụy với con số 0 hôm nay.
Ngoài sự thất bại thảm hại của bọn phản động như Huy Đức, Bùi Tín, Nguyễn Hưng Quốc, vốn là bọn chống cộng cực đoan hoạt động lật đổ chế độ mưu toan dùng các chiêu bài mị dân để xuyên tạc cào bằng lịch sử (làm bao nhiêu việc như vậy thế nhưng cuối cùng ngụy vẫn là ngụy, bán nước vẫn là bán nước, thây ma vẫn là thây ma, kháng chiến chống Mỹ vẫn là kháng chiến chống Mỹ, thậm chí chế độ ngụy quyền còn bị cộng đồng Internet chửi mắng nặng nề hơn, kích thích nhiều người hiểu biết đi tìm hiểu thêm về hải chiến Hoàng Sa và vạch trần ra sự anh hùng ngụy tạo này, càng đào càng thối), thì giấc mộng ngây thơ nghe theo sự xúi giục của bọn xấu "dùng hải chiến Hoàng Sa để 'hòa giải' dân tộc" cũng đã thất bại to lớn (người mất niềm tin, kẻ hung hăng tưởng bở và mừng hụt, các cuộc chửi bới mạt sát gia tăng, dân tộc càng phân hóa, chia rẽ, có thể nói Huy Đức, Bùi Tín, Nguyễn Hưng Quốc dùng chiêu bài "đoàn kết dân tộc" để phá hoại đoàn kết, phá hỏng hòa hợp và gây chia rẽ dân tộc sâu sắc thêm), còn những người kia thì mặc dù họ có lòng tốt, nhưng kết quả của cuộc đồng loạt lên đồng "vực dậy thây ma ngụy Sài Gòn" vừa rồi đã cho thấy trí khôn của họ lớn đến đâu.
- Hiểu biết không đúng về biện pháp giải quyết tranh chấp chủ quyền: Có một số người có ý nghĩ lệch lạc và kỳ lạ rằng làm như thế sẽ củng cố được chủ quyền ở HS.
Trong "danh sách" trên thì 2 lệch lạc ở sau chót là quan trọng nhất và là 2 chiêu bài được khai thác sử dụng nhiều nhất để ngụy biện cho những bài viết tâng bốc quân đội Sài Gòn và hải chiến Hoàng Sa. Do đó người viết xin được lạc đề một chút để nói nhiều hơn về đề tài "đoàn kết" và "chủ quyền" này.
Đoàn kết dân tộc không có nghĩa là đoàn kết giữa "cờ đỏ" với "cờ vàng", giữa CHXHCN Việt Nam với.... "Việt Nam Cộng hòa"
Trước hết cần nhận thức minh bạch rằng VNDCCH/CHXHCNVN và cái gọi là "VNCH" không phải là 2 thực thể ngang hàng với nhau. "VNCH" cũng không phải là một thực thể ngang hàng với Mỹ, càng không phải là một thực thể tách biệt, tách rời, độc lập, biệt lập với Mỹ.
Nhận định trên không phải là nói theo lề, hay nói theo lợi ích, mà thực tế thời đó và ngày nay đúng là như vậy, chính xác là như vậy, đó là thực tế khách quan xét về tổng thể, tổng hợp các khía cạnh pháp luật, thực lực, thực quyền, tính chính danh, khả năng tồn tại độc lập, xuất thân, lịch sử hình thành và quá trình phát triển, lòng dân, uy tín thực chất trên trường quốc tế.
Suốt nhiều năm hội nghị Paris về Việt Nam, cả thế giới xưa và nay chỉ biết đến 2 cái tên là Lê Đức Thọ và Henry Kissinger, là 2 nhân vật chính của cuộc đàm phán phức tạp, đấu trí cân não Việt - Mỹ. Nếu Google tiếng Anh về hội nghị Paris về Việt Nam thì sẽ thấy hầu hết các link là nổi trội lên tên của 2 nhân vật lãnh đạo này.
Thậm chí, cái tên Madame Bình của bà Nguyễn Thị Bình, đại diện cho Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam và sau đó là chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam, cũng không kém phần nổi tiếng. Còn đại diện của "Việt Nam Cộng hòa" này là ai thì rất ít ai biết và không ai nhớ cả, phải tra lại hồi lâu mới biết là ai.
Sự khác nhau cơ bản của các chính quyền, quân đội quốc gia với các ngụy quyền, ngụy quân
Ở đây tiện thể xin nói luôn rằng ông Dương Trung Quốc và Nguyễn Quang A quá hồ đồ khi phán đại ý rằng "chế độ nào cũng như nhau thôi, cũng bảo vệ đất nước, vì đất nước như nhau thôi". Câu phán điên rồ và không đúng với lịch sử Việt Nam và cả lịch sử thế giới như vậy mà ông Nguyễn Quang A lên Đài Á Châu Tự Do (RFA) phán như thật, làm trò cười cho thiên hạ.
Radio Free Asia, RFA là một đài phát thanh không hề giấu diếm bản chất chiến tranh tâm lý và mục đích tuyên truyền chống cộng sản của họ. Đây là đài do CIA lập ra và sau đó được Quốc hội Mỹ tài trợ. Đây là một trong những mớ loa rè nhất, bầy vẹt vô liêm sỉ nhất, cuồng tín cực đoan nhất trong tất cả các cơ quan truyền thông chống cộng. Họ từng mạo danh nhiều lãnh đạo Đảng và Nhà nước, và các tướng lĩnh trong quân đội. Họ bịa ra và mạo nhận thơ của người này viết chửi người kia, gây chia rẽ nội bộ Việt Nam.
Những công dân Việt Nam trong ban Việt ngữ RFA (nếu có) mà hoạt động ở VN sẽ bị truy tố và xử tội phản bội Tổ quốc chứ không còn là tội danh tuyên truyền chống nhà nước.
Tôi không hiểu vì sao ông Nguyễn Quang A dây vào loại phản động nguy hiểm, chống cộng cực đoan đến mức điên loạn như RFA, một bọn có dây mơ rễ má với CIA, mà lại vẫn đang tại ngoại và vẫn tự do phán bậy ở VN. Ông lên cả RFA ông tuyên truyền mà không ai thèm bắt ông, nhưng ông vẫn ngày đêm kêu gào "Việt Nam không có tự do ngôn luận".
Quyền tự do tuyên truyền chính trị trong xã hội Việt Nam có kém hoặc có hơn một số nước, nhưng nếu "không có tự do ngôn luận" thì e rằng ông Nguyễn Quang A đã ngồi tù từ đời nào chứ không tự do tại ngoại luyên thuyên trên đài RFA như vậy.
Trở lại vấn đề, các ngụy quyền, ngụy quân trên thế giới và trong lịch sử phong kiến Việt Nam thì có nhiều, như chính quyền Vichy của Đức Quốc Xã, chống lại chính quyền Pháp kháng chiến của Charles de Gaulle, chính quyền Mãn Châu - Phổ Nghi và Uông Tinh Vệ của Nhật, chống lại hai lực lượng kháng chiến của Mao Trạch Đông và Tưởng Giới Thạch. Việt Nam thì có triều đình Lê Chiêu Thống, và sau này là các ngụy triều của nhà Nguyễn trong thời Pháp thuộc....
Các chế độ tàn ác, bù nhìn, bán nước, hại dân, thì có rất nhiều trong lịch sử đông tây kim cổ. Sự khác biệt giữa các chính quyền, quân đội quốc gia với các ngụy quyền, ngụy quân thì có rất nhiều. Khuôn khổ bài này chỉ nói về 1 điểm khác biệt cơ bản nhất, đó là: Chính quyền, quân đội quốc gia có thể tự lực tồn tại. Ngụy quyền, ngụy quân không thể tự lực tồn tại.
Ngụy quyền Sài Gòn là một ngụy quyền bù nhìn của giặc xâm lược. Họ không có thực lực, thực quyền và căn cước quốc gia thật sự. Sự tồn tại, sinh tồn, định mệnh của họ hoàn toàn lệ thuộc vào những thế lực dựng lên và nuôi dạy họ. Họ không có năng lực tự thân tồn tại.
"Tổng thống" Nguyễn Văn Thiệu từng có hai câu nói tai tiếng: "Mỹ còn viện trợ, thì chúng tôi còn chống cộng!" và "Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!"
Tiến sĩ James Carter, giáo sư sử học tại Đại học Drew (Mỹ), trong sách Inventing Vietnam: The United States and State Building, 1954-1968, do NXB Đại học Cambridge (Anh) xuất bản năm 2008, cũng ghi rõ: “Chính thể Sài Gòn không thể tự nuôi nổi chính mình; thậm chí không thu đủ lợi tức cho hoạt động hàng ngày. Họ phải phụ thuộc vào viện trợ Mỹ.” và “Từ trước đó, giới chức đã thôi nói về xây dựng quốc gia, cải cách điền địa, dân chủ, minh bạch. Thay vào đó, họ bàn về một cuộc chiến phải thắng trước những kẻ thù của nhà nước hư cấu ‘Nam Việt Nam’ (fictive state). Quỹ đạo này của chính sách Mỹ khiến người ta gần như không thể nói thật về những thành công, thất bại, đặc biệt là với các nhà hoạch định chính sách. Chưa bao giờ Hoa Kỳ đạt tới điểm khi chính thể Sài Gòn có thể tự mình tồn tại mà không nhờ viện trợ Mỹ.“
Thực tế cũng cho thấy, năm 1975 sau khi Mỹ giảm viện trợ quân sự xuống còn 700 triệu USD (tương đương với khoảng 4,6 tỷ USD ngày nay), thì ngụy quân, ngụy quyền đã ném cờ ba que, quân phục và súng ống đầy đường phố, tan hàng rã ngũ, tháo chạy tán loạn, sụp đổ nhanh chóng.
Trong khi đó: Lực lượng cách mạng Việt Nam đã hoạt động, đấu tranh và kháng chiến suốt 20 năm (1930-1950) mà không có viện trợ nước ngoài. Kỹ sư Trần Đại Nghĩa phải mở các xưởng quân giới để chế tạo các vũ khí cá nhân hạng nhẹ, phải phá đường rầy xe lửa của Pháp, quyên góp ve chai, sắt vụn để lấy kim loại đúc rèn vũ khí, Quân đội Nhân dân Việt Nam phải tước súng giặc và tiết kiệm từng viên đạn, tận dụng từng miểng bom để chế tạo vũ khí và lấy vũ khí giặc để đánh giặc.
Quân dân miền Nam Việt Nam cũng đã chiến đấu gần 10 năm mà không có viện trợ hay chi viện từ miền Bắc. Mãi đến năm 1959 thì mới có Nghị quyết hợp thức hóa "đấu tranh chính trị kết hợp đấu tranh vũ trang", rồi đường Trường Sơn mới bắt đầu được xây dựng. Quân dân miền Nam phải tự mở các xưởng quân giới ở Đồng bằng sông Cửu Long và Bến Tre, Long An, Sóc Trăng, Cà Mau, Bình Phước để tự chế súng ống, tự chế súng ngựa trời, giàn thun phóng lựu, lựu đạn, mìn gạt, súng Cao Thắng, chất độc Ch’pơơr.... để đấu tranh võ trang chống Mỹ-ngụy.
Họ sống nhờ vào dân, được dân nuôi ăn, hoặc tự làm ruộng để nuôi thân, thậm chí còn giúp dân làm ruộng, họ chiến đấu bằng các vũ khí, súng ống thô sơ tự chế, và cả mã tấu, tầm vông vạt nhọn trong giáp chiến xáp lá cà.
Cho nên có thể nói ngụy quyền Sài Gòn còn không đủ tư cách ngang hàng với Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam hay Cộng hòa miền Nam Việt Nam, thì lấy tư cách gì đòi ngang hàng với Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, CHXHCN Việt Nam. Do đó những người dân nhận thức lịch sử chuẩn xác và kỹ tính đều gọi thực thể đó là "ngụy" cho chính xác. "Ngụy" nghĩa là giả, là không thực chất, hữu danh vô thực, có tiếng không có miếng.