Tổng số lượt KHÁCH xem trang

THUỐC CHỐNG RỤNG HOA/BÔNG MAI, BÔNG GIẤY, SỨ THÁI LAN, ĐỖ QUYÊN (SUPER A..Z)


THUỐC CHỐNG RỤNG HOA/BÔNG MAI, BÔNG GIẤY, SỨ THÁI LAN, ĐỖ QUYÊN (SUPER A..Z)

Thuốc chống rụng bông mai của chúng tôi đã có mặt ở thị trường Tây Nam bộ từ những năm '90 của thế kỷ trước và đến năm đầu tiên của thiên niên kỷ nầy Bộ Nông Nghiệp & PTNT với quyết định QĐ 6523/QĐ-BNN-KHCN ngày 19/12/2001 đã “CÔNG NHẬN SẢN PHẨM NẦY LÀ MỘT BIỆN PHÁP KỸ THUẬT MỚI ĐƯỢC PHÉP SẢN XUẤT, KINH DOANH VÀ XUẤT KHẨU THEO QUY ĐỊNH HIỆN HÀNH” và tiếp theo đó đã đưa sản phẩm nầy vào”DANH MỤC PHÂN BÓN ĐƯỢC PHÉP SẢN XUẤT, KINH DOANH VÀ SỬ DỤNG Ở VIỆT NAM ” liên tục cho đến ngày nayNhư vậy cho đến thời điểm nầy, chỉ có Thuốc chống rụngbông mai Super A-Z của DNTN THẢO TRÂM là được Bộ NN&PTNT côngnhận đạt hiệu quả kỹ thuật cao và tính pháp lý của sản phẩm thuốc chống rụng bông mai là một sản phẩm độc đáo của DNTN THẢO TRÂM được bà con xa gần trong cả nước biết đến hơn 20 năm qua nhất là khu vực Nam bộ, nơi mà thị trường sản xuất và tiêu thụ hoa mai mạnh nhất trong cả nước.Thuốc đã qua thử thách hằng chục năm rồi

xem chi tiết>>>


Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Vatican cố này nỉ xin bang giao với Việt nam với hậu ý gì?


Tại sao Vatican cố này nỉ xin bang giao với Việt nam?


Ông Leopoldo Girelli
   
Hôm 13-1-2011 Pope Bebedict XVI được Việt nam chấp thuận cho cử ông Leopoldo Girelli làm đặc phái viên không thường trú để liên lạc với Việt nam. Giáo dân "tỵ nạn chính trị" tại Mỹ hớn hở vui mừng rằng bang giao giữa Vatican và Việt nam sẽ chỉ một sớm một chiều. Họ sẽ có cái loa quốc tế đòi hỏi dùm họ "quyền tự do tôn giáo" và tin rằng sẽ đẩy lui chế độ Nhà nước trong nay mai.
Trước tiên xin minh định về cụm từ quyền "tự do tôn giáo". Mang tên là "Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền", tức bản văn quốc tế này đã xác định rõ ràng đó là quyền căn bản bất khả chuyển nhượng của con người trên khắp thế giới, quan trọng nhất là quyền tự do và quyền bình đẳng. Hai quyền này phải luôn luôn song hành, vì tự do mà không bình đẳng là tự do của bạo lực.

Điều thứ 18 ghi trên Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền:

[quote]"Everyone has the right to freedom of thought, conscience and religion; this right includes freedom to change his religion or belief, and freedom, either alone or in community with others and in public or private, to manifest his religion or belief in teaching, practice, worship and observance".

(Mọi người đều có quyền về tự do tư tưởng, tín ngưỡng và tôn giáo. Quyền này bao gồm cả quyền tự do thay đổi tôn giáo hay niềm tin, cũng như quyền tự do biểu lộ tôn giáo hay tín ngưỡng của mình, với tư cách cá nhân hay tập thể, ở nơi công cộng hay nơi chốn riêng, bằng sự truyền dạy, thực hành, thờ phượng và áp dụng các nghi thức đạo giáo). [/quote]

Xin lưu ý, mọi người đều có quyền "tự do thay đổi tôn giáo hay tín ngưỡng", chứng tỏ tôn giáo không có quyền tự do nào cả, mà nó tuỳ thuộc vào sự chọn lựa của con người. Cụm từ "tự do tôn giáo" tạo ra kẻ hở cho thành phần bất hảo diễn giải lệch lạc để sách động tín đồ trong những âm mưu càng rỡ đen tối. Dịch cho chính xác thì phải là "quyền tự do về tôn giáo".

Tiểu mục 18-3 trên bản Công ước Quốc tế năm 1966 minh định quyền hạn này của người dân:

[quote]"Freedom to manifest one's religion or beliefs may be subject only to such limitations as are prescribed by law and are necessary to protect public safety, order, health, or morals or the fundamental rights and freedoms of others"

(Quyền tự do biểu thị tôn giáo hay tín ngưỡng chỉ có thể bị giới hạn theo luật, vì nhu cầu bảo vệ an toàn công cộng, trật tự công cộng, sức khỏe công cộng, đạo lý hay những quyền tự do căn bản của người khác.)[/quote]

Cần xác định rõ ràng Điều 18 của bản Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền và Mục 18-3 trên Công ước quốc tế chỉ đề cập đến quyền tự do của con người về việc chọn lựa tôn giáo và sinh hoạt theo giáo lý, giáo điều tôn giáo mà thôi. Và quyền này có thể bị giới hạn bởi luật pháp do nhu cầu bảo vệ an toàn công cộng, đạo đức và tự do căn bản của người khác. Quốc tế không xác nhận tôn giáo có quyền tự do nào, để rồi người lãnh đạo tôn giáo có thể dựa vào đó hè nhau kéo bè đi đòi quyền "tự do tôn giáo". "Quyền tự do của mỗi người về tôn giáo" là quyền tự do được theo đạo và hành đạo, chứ không phải quyền tự do hoạt động hay sách động chính trị phá rối nền trị an quốc gia.

Tại sao Vatican cố nài nĩ để được bang giao

Giờ xin nêu vài thắc mắc về quyết tâm muốn bang giao của Vatican. Lãnh tụ Vatican luôn luôn kêu gọi tự do mà "liên lĩ lôi kéo" người khác bang giao có phải đã vi phạm bản Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền, cố tình lung lay để cướp mất quyền tự do chọn lựa của các nước rồi không, và có âm mưu gì trong chiêu bài bang giao này?

- Về Chính trị:

Tại sao là một tôn giáo mà Vatican không chịu yêu cầu giao hảo trao đổi đại diện với các tôn giáo khác để sống hoà hợp hoà bình tránh gây đổ máu cho nhau, lại đòi bang giao và trao đổi đại sứ với chính phủ các nước? Có lẽ dưới mắt Vatican các tôn giáo khác không xứng đáng chăng? Hay là bang giao để tăng thêm uy tín cho Vatican đối với các tín đồ tôn giáo khác hầu dễ dàng cãi đạo họ. Bang giao là một sinh hoạt chính trị chứ không là một sinh hoạt tôn giáo, Thượng tầng kiến trúc của đạo Chúa La mã luôn ôm ấp mộng bang giao như thế, thì rõ ràng đang tích cực hoạt động chính trị, trong lúc hạ tầng cơ sở ở các giáo xứ thì những linh mục chối bây bẫy là không có làm chính trị. Có đại diện nào "được Chúa Thánh Thần ngự xuống" giải thích cho xuôi chèo mát mái cái mâu thuẫn này không?

Đạo Chúa La mã tổ chức giáo xứ song song với hệ thống hành chánh từng địa phương. Họ quy tụ giáo dân về chung sống thành từng họ đạo. Thành lập vài ba cái hội cho những người có tuổi, bốn năm đoàn thể cho các thanh và thiếu niên, tổng số thành viên trong các hội này lên gấp 5 gấp 10 lần tổng số giáo dân trong họ đạo. Mỗi khi có vụ xin xỏ gì, chính quyền trung ương và nhất là truyền thông quốc tế phải quáng mắt lên vì số lượng thành viên các hội, các đoàn thể ký tên trên kiến nghị. Đây là chiến lược luỹ tiến tung hoả mù phô trương chứ thực ra do một giáo dân tham gia cùng lúc nhiều hội nhiều đoàn mà ra. Nhiều họ đạo lại sống biệt lập như "một nước trong một nước" để rồi dựa vào nguyên tắc dân chủ họ tự bầu lên người đại diện của họ vào các chức vụ hành chánh, rồi từ từ đưa tiếng nói đạo Chúa vào quốc hội. Trong quá khứ cũng có nhiều giáo xứ nỗi tiếng bất khả xâm phạm như Hố nai, Gia kiệm, Bùi chu, Phát diệm, Bình ba, Bình giả, Phước tỉnh...v...v....chỉ có tiếng nói của linh mục quản nhiệm là có giá trị, chứ không phải tiếng nói của viên chức chính quyền địa phương.Đạo Chúa tạo ra hệ thống tổ chức song song với hệ thống hành chánh này có mục đích gì, có phải đang âm mưu cô lập và lấn áp Ủy ban Hành chánh ở các địa phương? Sao nó giống như tổ chức thời mà Pope phong chức và ra lệnh cho hoàng đế các nước Tây phương ngày xưa quá.

Pope Benedict XVI trong chuyến viếng thăm Pháp vào tháng 9-2009, đã công khai kêu gọi các nhà lập pháp, các chính tri gia theo đạo Chúa La mã ở các nước Âu châu như Pháp, Đức,Ý...v...v...thay đổi hiến pháp quốc gia. Như vậy rõ ràng Vatican có mưu đồ dùng tay chân trong quốc hội khuynh loát chính trị các nước, hô biến giáo luật của đạo Chúa La mã thành hiến pháp quốc gia và đặt nền thống trị các nước bằng giáo điều.

Mới đây, Giám mục Nguyễn Thái Hợp "với sứ vụ loan báo tin mừng" đã phát biểu với báo chí rằng:

“Thực sự thì Giáo hội không bao giờ chủ trương làm thay cho Nhà nước và cũng không phải là sứ vụ của Giáo hội. Nhưng Giáo hội có sứ vụ loan báo Tin Mừng, thì Giáo hội cần phải lên tiếng về những gì đụng chạm đến con người....."

Trong câu nói này, Giám mục Hợp đang khẳng định là sẽ lên tiếng và rồi làm thay Nhà nước. Xin đặt câu hỏi, bằng cách nào ông làm thay cho Nhà nước nếu ông không dẹp bỏ Nhà nước để ngồi vào vị trí Nhà nước. Có phải là một Giám mục thì ông có quyền lên tiếng kêu gọi phản động lật đổ Nhà nước. Liệu Việt nam có nên tin tưởng và bang giao với một tổ chức mà tay sai nằm vùng của họ đang ôm ấp âm mưu phản động muốn lật đổ chính quyền.

- Về Luật pháp:

Bang giao có lợi gì cho Vaitcan? Trước tiên, với quyền đặc miễn ngoại giao, Vatican sẽ dễ dàng triệu hồi hay thuyên chuyển những giáo sĩ phạm pháp ra nước ngoài thoát khỏi bị truy tố theo pháp luật Việt nam. Trường hợp như Tổng giám mục Law ở Boston, phạm tội bao che các linh mục nhi dâm, và lên phi cơ rời Mỹ chỉ 3 giờ trước khi cảnh sát ập đến toà giám mục. Hiện ông đang giữ chức vụ cao cấp dưới chiếc dù an toàn Vatican.

Theo một tiết lộ mới nhất từ hảng thông tấn Associated Press do giới truyền thông Aí nhĩ lan cung cấp, văn thư từ năm 1997 do Khâm sứ Luciano Storero của Vatican ký gởi cho Hội đồng Giám mục Ái nhĩ lan, đã bác bỏ đề nghị phải báo cáo những khiếu nại linh mục xâm hại tình dục trẻ em cho cảnh sát, ra lệnh cho các giám mục không được báo cáo vì như vậy là vi phạm giáo luật. Hành động này chứng tỏ Vatican đã trắng trợn dẫm đạp lên luật pháp các quốc gia khắp thế giới, đặt giáo luật của Vatican bên trên luật pháp địa phương, che dấu để bảo vệ danh tiếng vốn đã thối nát từ bao thế hệ, hơn là bảo vệ an toàn và hạnh phúc của trẻ em, là những sinh linh ngây thơ đặt hết "đức tin" vào giáo hội. Có phải nhờ vào bang giao, mà các giáo sĩ đạo Chúa La mã tha hồ phạm pháp vẫn không bị xét xử. Bộ Ngoại giao Mỹ cần phải yêu cầu Vatican dẫn độ Tổng giám mục Law này trở lại Mỹ để toà án ở Boston xét xử.

Vài tháng trước, ngân hàng tư nhân Vatican đã bị chính phủ Ý tịch thu 30 triệu Mỹ kim vì nghi ngờ rữa tiền cho thành phần bất hảo, tiếp theo là hơn 200 thành viên Mafia vừa bị bắt ở Ý và nhà nữ đạo diễn tài danh phim "Triệu phú ổ chuột" bị bắn chết một cách tức tưởi đầy bí ẩn ở Hollywood Hills. Có sợi dây mong manh nào liên kết các sự kiện này với nhau hay không? Hay rồi lại chìm vào quên lãng như cái chết âm thầm trong tù của nhà tài chính Michelle Sindona được Vatican bổ nhiệm quản lý đầu tư ở nước ngoài. Hoặc bị treo cổ tòng teng vào thành cầu Blackfriars, London, của người kế vị tên Roberto Calvi, sau khi ngân hàng Banco Ambrosiano sụp đổ năm 1982. Bí ẩn,... thâm cung Vatican là một bí ẩn "thánh hoá" vĩ đại nhất thế gian, tội lỗi cách mấy chỉ cần "tin" là chẳng những không bị bắt bớ tù đày mà còn được phong thánh, được lên thiênđàng hưởng phước đời đời. Đối với nền "thần học" do Vatican sáng tạo, bang giao có nghĩa là chấp nhận giáo luật của họ có giá trị tuyệt đối bên trên luật pháp quốc gia và quốc tế.

- Về Tâm lý quần chúng:

Nếu có bang giao, thì người dân Việt nam hiền lành chất phát bị tuyên truyền rằng Thiên Chúa giáo La mã là một tôn giáo tốt. Sẽ không còn ai nhớ tới lịch sử đau thương khi đất nước bị chà đạp dưới gót giày xâm lược của thực dân Pháp với bàn tay liên minh tiếp trợ và thúc đẩy tích cực của Vatican, cộng với hậu thuẫn của thành phần nội loạn phản bội dân tộc. Lịch sữ rồi sẽ bị họ xuyên tạc và bóp méo sự thật như họ đã và đang cố gắng qua những tác phẩm văn hoá ở hải ngoại, ngụy tạo công trạng hảo huyền gán cho bọn phản quốc, mà việc phong thánh 117 người VN là một ví dụ trơ trẽn điển hình. Giới trẻ vốn ham vui sẽ khó tránh khỏi cái bẫy trò chơi hấp dẫn nhưng ẩn tàng nhiều âm mưu của họ, rồi hấp tấp nghe theo lời khen bốc đường mật như ăn phải những viên kẹo ngọt ngào có tẫm độc dược, phá nát não tạng, huỹ hoại tư duy sáng suốt rồi nhắm mắt mà "tin" để trở thành những cuồng tín và tay sai đắc lực cho họ. Cái mà Thiên Chúa giáo La mã lo sợ nhất là thế hệ kế tiếp không cuồng tín như họ.

- Về Kinh tài:

Khi được bang giao, họ sẽ dễ dàng cãi đạo người dân Việt gấp bao nhiêu lần. Họ sẽ bỏ tiền giúp đỡ mua chuộc, nhưng họ chi ra một lần cho một người rồi thu lợi mỗi tuần từ một gia đình, một giòng tộc, nhiều tá, nhiều trăm người dài theo nhiều thế hệ con, cháu, chít, chắc... mãi hằng trăm năm này thêm nhiều trăm năm khác. (Đây là điều bắt buộc theo "hồ-ly kinh" của họ, họ đưa cái rổ tới trước mặt tín đồ, chỉ thiếu một lời "lạy ông đi qua lạy bà đi lại...", nếu không bỏ tiền vào rổ thì coi như có tội với Thượng đế trước cái nhìn của 2 tín đồ ngồi kề bên, không có vụ tuỳ hỷ tự động bước đến thùng phước sương như chúng ta thấy trong các đền chùa đâu). Chưa có ngân hàng nào trên thế giới cho vay một mà thu lãi gấp trăm nghìn lần và vĩnh viễn lưu truyền tận đến nhiều thế hệ con cháu chít chắc như vậy. Số tiền đó rồi sẽ đến Vatican, không bằng tiền Việt nam mà bằng ngoại tệ dự trữ của Việt nam đó.

- Về Văn hoá:

Trước sự bỏ đạo ào ạt ở Ái nhỉ lan và các nước Âu-Mỹ vì người dân cấp tiến khám phá được âm mưu ngụy tạo kinh điển, những tội lỗi và đạo đức giả, Vatican đứng trước ngưỡng cửa suy thoái lượng tín đồ trầm trọng. Để cứu vãn niềm tự hào là một tôn giáo lớn Vatican phải hướng về các nước đang phát triển ở Á châu và Phi châu. Việt nam là tấm bình phong duyên hải cho các nước Lào, Miến điện, Pakistan, Nepal,....và Trung quốc với nguồn nhân sự hơn tỷ người chính là hai "thị trường" quan yếu mà Vatican nhắm tới và gấp rút tìm mọi cách để bang giao.

Khi thiết lập được bang giao, người dân Việt hiền lành trước kia sẽ bị tuyên truyền nhồi sọ bằng những "kinh nguyện" và những cái gọi là "phép bí tích" hoang tưởng do họ bịa đặt ra để lừa phỉnh, biến thành mê tín như một "cương thi" chỉ biết nghe lệnh những "pháp sư" được Vatican đào tạo, biến thành công cụ bành trướng thế lực để thực hiện những âm mưu chính trị do Vatican chỉ đạo. Việt nam sẽ mất dần những công dân hiền hoà nặng lòng với quê hương, nhưng lại xuất hiện lềnh khênh những tên công dân hướng ngoại sẵn sàng "vâng phục" chỉ thị từ bên ngoài bất chấp tương lai tổ quốc và tiền đồ dân tộc. Nền văn hoá Việt nam sẽ bị bào mòn dần bằng văn hoá ngoại lai từ ngay trong gia đình, rồi bằng đầu môi chót lưỡi lan ra ngoài xã hội "lạy Jesus Chúa tôi" mỗi khi họ buộc miệng. Có khi nào giáo dân Thiên Chúa giáo buộc miệng "lạy cha mẹ tôi, lạy ông bà tôi" để chứng tỏ họ từng có cha mẹ ông bà? Trong thâm tâm những công dân lai căn này không còn có ông bà cha mẹ tổ tiên mà chỉ có "Jesus Chúa tôi". Cái văn hoá Việt nam rồi sẽ đi về đâu, có phải sẽ biến dạng trở thành "văn hoá mắt xanh mũi lõ, râu rìa lông ngực, trịch thượng xấc láo, nhi dâm trụy lạc" mất đi chăng. Nhìn vào lịch sử thế giới, có tổ chức nào, có quân đội nào, chí đến có quốc gia nào dung nạp hàng vạn và hàng vạn giới lãnh đạo hiếp dâm trẻ em như tổ chức Vatican không. Nếu nói Vatican là một tôn giáo thì có thể gọi đó là một tôn giáo đứng đầu về hiếp dâm trẻ em. Nếu nói Vatican là một nước thì cũng có thể nói là một nước đứng đầu chủ trương hiếp dâm trẻ em trên toàn thế giới. Gần mực thì đen, cần phải đặt câu hỏi văn hoá và đạo đức truyền thống Việt nam có nên tiếp cận với nền "văn hoá hiếp dâm trẻ em của Vatican" này hay không trước khi đi sâu vào việc thảo luận về vấn đề bang giao.

Về phía Việt nam trong việc bang giao với Vatican

Việc trước tiên xin đặt câu hỏi, trên bình diện tôn giáo, Việt nam có nên hạ mình để bang giao với một tôn giáo, nhất là tôn giáo đó phi nhân tính và vi phạm nhân quyền trầm trọng? Rồi nếu bang giao với đạo Chúa La mã, liệu mai kia Phật giáo, Chính thống giáo, Hồi giáo, Anh giáo, Ấn độ giáo, Do thái giáo, Tin lành, Mormon...v...v....cũng yêu cầu bang giao thì Nhà nước sẽ xử trí như thế nào? Không thể nào có việc bang giao giữa một quốc gia và một tôn giáo.

Còn nếu nước Việt nam bang giao với nước Vatican (VaticanCity State) thì đây là một khía cạnh thuần tuý chính trị. Nó đòi hỏi sựđối thoại, đối tác bình đẳng song phương và chính danh.

a- Đối thoại bình đẳng song phương

- Trên nguyên tắc căn bản nước Việt nam bang giao với nước Vatican, không phải bang giao với Tòa Thánh Vatican (như truyền thông luôn luôn nhầm lẫn).

- Cả hai quốc gia cùng phải tôn trọng và nghiêm túc tuân hành luật pháp quốc tế.

- Không có cái gọi là "luật giáo hội" trong vấn đề bang giao.

- Trên bàn hội nghị quốc tế tại Liên hiệp quốc, Đại sứ nước Việt nam tại LHQ chỉ đối thoại với Đại sứ nước Vatican tại LHQ chứ không đối thoại với Hồng y quan sát viên của Vatican tại LHQ.

- Nước Việt nam gởi một đại sứ dân sự đến Vatican thì nước Vatican cũng phải gởi một đại sứ dân sự đến Việt nam. Không được cử người thuộc hàng giáo phẩm luôn luôn mang giáo phục trên người. Không được phép lợi dụng hình ảnh chức sắc tôn giáo hầu chiếm thế thượng phong trong đối thoại chính trị.

- Khi trình uỷ nhiệm thư lên Chủ tịch Nhà nước (nguyên thủ quốc gia), tư cách vị đại sứ vẫn phải khiêm nhường hơn một bực trong khi đàm thoại. (Vì chỉ là đại sứ chứ không phải đích thân nguyên thủ nước Vatican).

b- Đối tác bình đẳng song phương:

- Tất cả những ai có mang CMND/VN là công dân nước Việt nam.

- Gat bỏ mọi vấn đề tôn giáo ra khỏi sinh hoạt chính trị.

- Không được can thiệp vào nội bộ nước đối tác.

- Nước Việt nam cho phép nước Vatican xây dựng cơ sở tôn giáo, thực hiện những sinh hoạt tôn giáo, thì nước Vatican cũng phải cho phép tôn giáo của nước Việt nam hưởng quyền tương tự như vậy tại nước Vatican.

- Sinh hoạt tôn giáo phải nằm trong khuôn khổ tôn trọng luật pháp và chủ quyền quốc gia, phù hợp với luật pháp quốc tế.

- Nước Việt nam không phong chức cho nhân dân nước Vatican, nước Vatican cũng không được phong chức cho nhân dân nước Việt nam.

c- Chính danh:

- Gọi chính danh là "đạo Chúa La mã", hủy bỏ cụm từ "Công giáo" do Ngô Đình Thục sáng chế và áp đặt từ năm 1958, tránh cho dân chúng ngộ nhận là quốc giáo của Việt nam.

- Xử dụng những từ nhân xưng đúng theo nguyên tắc ngoại giao trong lúc đối thoại cũng như trên văn bản trao đổi.

- Không xử dụng từ nhân xưng mamg tính cách tôn giáo. Là "Ngài Đại sứ... (tên gì đó) chứ không là Đức Khâm sứ..., Đức Hồng y... hay Đức Tổng giám mục...

- Nếu có đặt cơ sở thường trực thì đó Toà đại sứ hay Sứ quán của Vatican tại Việt nam, không được gọi là Toà Khâm sứ của Vatican tại Việt nam.

- Trong nội dung đối thoại hay trên văn thư trao đổi không được phép dùng những từ hay cụm từ "thần thánh hoá" hoặc tự tôn có tính phủ đầu đối tác. Ví dụ như:

Phải gọi là "tín đồ" không được gọi là giáo dân, con chiên, dân Chúa, con dân nước Chúa, con dân nước trời......Gọi là Thập giá chứ không là Thánh giá. Gọi là kinh điển (cựu ước hay tân ước) chứ không là Kinh Thánh....v....v.....Còn rất nhiều từ hay cụm từ trong đạo Chúa La mã mà mỗi khi nói lên biểu hiện đặc tính thần thánh hoá hoặc ngạo mạng cần phải nghiên cứu, tổng hợp và nhiêm cấm xử dụng.

Tóm lại tất cả những từ hay cụm từ có thuộc tính tôn xưng hay thần thánh hoá ngầm ý định chiếm thượng phong kẻ cả chỉ được xử dụng trong nội vi giáo đường, không được đề cập đến trong lãnh vực bang giao và chính trị, không được lan ra xã hội. Vấn đề cần quan tâm ở đây là phải tôn trọng tuyệt đối nguyên tắc bìnhđẳng song phương, đó là bang giao giữa hai nước, là đối thoại đối tác giữa người với người chứ không phải giữa thần thánh trên trời và người phàm vâng phục.

Võ Đông Cung