Tổng số lượt KHÁCH xem trang

THUỐC CHỐNG RỤNG HOA/BÔNG MAI, BÔNG GIẤY, SỨ THÁI LAN, ĐỖ QUYÊN (SUPER A..Z)


THUỐC CHỐNG RỤNG HOA/BÔNG MAI, BÔNG GIẤY, SỨ THÁI LAN, ĐỖ QUYÊN (SUPER A..Z)

Thuốc chống rụng bông mai của chúng tôi đã có mặt ở thị trường Tây Nam bộ từ những năm '90 của thế kỷ trước và đến năm đầu tiên của thiên niên kỷ nầy Bộ Nông Nghiệp & PTNT với quyết định QĐ 6523/QĐ-BNN-KHCN ngày 19/12/2001 đã “CÔNG NHẬN SẢN PHẨM NẦY LÀ MỘT BIỆN PHÁP KỸ THUẬT MỚI ĐƯỢC PHÉP SẢN XUẤT, KINH DOANH VÀ XUẤT KHẨU THEO QUY ĐỊNH HIỆN HÀNH” và tiếp theo đó đã đưa sản phẩm nầy vào”DANH MỤC PHÂN BÓN ĐƯỢC PHÉP SẢN XUẤT, KINH DOANH VÀ SỬ DỤNG Ở VIỆT NAM ” liên tục cho đến ngày nayNhư vậy cho đến thời điểm nầy, chỉ có Thuốc chống rụngbông mai Super A-Z của DNTN THẢO TRÂM là được Bộ NN&PTNT côngnhận đạt hiệu quả kỹ thuật cao và tính pháp lý của sản phẩm thuốc chống rụng bông mai là một sản phẩm độc đáo của DNTN THẢO TRÂM được bà con xa gần trong cả nước biết đến hơn 20 năm qua nhất là khu vực Nam bộ, nơi mà thị trường sản xuất và tiêu thụ hoa mai mạnh nhất trong cả nước.Thuốc đã qua thử thách hằng chục năm rồi

xem chi tiết>>>


Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Lạy Cha Chúng Tôi Ở Trên Trời... Rơi Xuống Đất -

Nói Về Đạo Của Tôi:
- Lạy Cha Chúng Tôi Ở Trên Trời... Rơi Xuống Đất -
Cao Hữu Tâm
 31-Oct-2013
Xưng Tội
Bài này chúng tôi phải víêt về "xưng tội". Chỉ vì một vài ngừơi quen  đã hỏi chúng tôi, sao cứ víết về đạo Công giáo hòai. Nói xấu không  bíêt chán sao? Thật ra chúng tôi không hề chủ ý nói xấu, vì đạo có đến  bẩy núi tội đồ, cả đời tôi cũng không nói xấu hết được. Nhưng bẩy núi  tội đồ của đạo là việc của giáo hội. Còn việc của chúng tôi rất dễ  hiểu.
Vì chúng tôi là ngừơi có đạo mấy chục năm trời. Chẳng những  thế, bố mẹ chúng tôi, ông bà chúng tôi cũng sống trong môi trừơng của  đạo. Coi như chúng tôi không bíêt gì nhiều về những đạo khác, có nghĩa  là tôi "chuyên môn" về đạo Công giáo của chúng tôi thôi.  Như vậy, chúng tôi phải xưng tội, nếu bị coi là có tội, chỉ vì chúng  tôi là ngừơi có đạo cho đến lúc chúng tôi tỉnh ngộ giống như Charlie  Nguyễn (Tác giả mấy cúôn sách về đạo - có lần ông than với chúng tôi  là những bản thảo bài víêt về đạo của ông đã bị gia đình lấy, vứt đi  đâu mất. Làm ông phải lén lút víêt lại và dấu kỹ, nếu không ông không  có sách nào viết về đạo, sau này Nhóm Giao Điểm đã giúp ấn lóat phát  hành dùm ông). 

Như thế, những bài chúng tôi viết về Công giáo La mã, chỉ là tâm sự  vụn của chúng tôi, mà những xác nhận, cũng khác gì giáo dân phải xưng  tội đâu! Đó là định luật phản chiếu, như máy vi tính chúng ta đang  dùng, nếu có input thì phải ouput, nếu không máy không chuyển động  được. Đã thế víêt còn để lại nhiều sai văn phạm hay chính tả. Vì lúc  viết, trong đầu đã có sẵn dữ kiện, nên đọc lại không thấy sai lỗi lầm  gì hết.
Cho đến khi tỉnh táo đọc lại mới thấy nhiều chỗ sai, thì đã lỡ  gởi đi rồi. Cũng may, chúng tôi đọc những bài của những ngừơi khác,  thấy họ cũng sai, nhất là về chính tả, nên chúng tôi mừng vì có đồng  phạm.  Nhưng chúng tôi phải xin, một lần nữa, là nếu bất cứ ai múôn đọc bài  của chúng tôi, xin cứ tự nhiên, còn ai không thích, cứ xóa đi  (delete).
Chỉ có một điều tôi múôn giải bầy là chúng ta phải đón nhận  "tự do ngôn luận", nghĩa là hòan tòan tự do, không ai có thể bị bắt  phải làm đôc giả hay không thôi.  Chúng tôi đơn cử chuyện, nhiều ngừơi, với những khuynh hứơng khác  nhau, đã đụng độ hay xích mích vì việcđi tìm thủ phạm làm mất miền  Nam Việt Nam.  Nhưng trước khi đi tìm thủ phạm, chúng tôi múôn nói rằng, hiện nay,  nứơc nhà đã thống nhất hòa bình. 38 năm qua, chúng ta không có nạn  đói, vả lại với hai cuộc chiến 1945-1954 và 1965-1975, như vẩy đã có  quá nhiều hoang tàn đổ nát, mà nạn nhân là đồng bào "nam phụ lão ấu"  của chúng ta. Hãy để chúng ta vào thân phận "nạn nhân chiến tranh" của  họ, chúng ta mới thấy nứơc nhà hòa bình thống nhất là hạnh phúc lớn  cho 90 triệu đồng bào chúng ta. 
Còn đi tìm thủ phạm ai làm mất miền Nam, chúng ta phải đi ngược dòng  thời gian, để tìm ra cho thật đúng thủ phạm. Không bắt lầm và xử tôi  lầm.  Như thế, bắt đầu "quốc gia miền Nam Việt Nam", chúng ta có gì, và từ  chỗ vốn liếng có gì để không phải sau Điện Biên Phủ, còn phải làm nạn  nhân của Pháp và sau này rớt vào tay "anh đồng minh" không lồ. Đến nỗi  anh ấy nuôi ăn chúng ta trong vòng mười năm.
Tổng số chi phí anh ta bỏ  ra là mỗi tháng một tỷ đô-la, như chiến phí của anh ấy ở I-rắc, và  hiện nay là ở Afghanistan, ánh sáng tự do dân chủ của những nứơc nói  trên chưa thấy một tia sáng nào bên kia đường hầm. 
Vậy, thủ phạm đầu tiên là anh đồng minh khổng lồ, không kể số trên 58  ngàn quân sĩ, vị chết trong chiến tranh ở miền Nam, để chính tại quốc  nội Mỹ, sự xâu xé đánh phá nhau cũng chẳng khác gì chúng ta đang đánh  phá nhau ở đây. Có điều khác là anh đồng minh mất xương máu, và tiền  đô-la thật, chứ không phải chỉ trên mạng lứơi (net) như chúng ta đang  làm ngày nay.  Thủ phạm tiếp theo là chính chúng ta. hãy hỏi kỹ, xem trong những rối  lọan ở miền Nam, ai, ai là ngừơi chống Cộng, chống thật, chứ không  phải chống trên mặt báo hay máy vi tính như chúng ta đang làm bây giờ.  Như thế, chúng ta có thể coi như đã tìm ra được hai thủ phạm làm mất  miền Nam. Dĩ nhiên, chúng ta tức giận úât ức, song, dù tức giận, hận  thù bao nhiêu, chúng ta phải thành thật xác nhận rằng chúng ta chẳng  làm gì được. Bởi vì những phô trương lật đổ Cộng sản, gíup cho đồng  bào chúng ta ở trong nứơc thóat nạn Cộng sản vv ... tất cả đều là  khóac lác, láo phét thôi, chứ trên thực tế, chính chúng ta là thủ phạm  thứ ba vì dối người, dối mình. Làm sao lật đổ được "bạo quyền?"  Dần dần chúng ta sẽ tìm ra được thủ phạm, như có bài viết là Phật giáo  làm mất miền Nam, hay tiếng nói của giáo dân rằng còn CỤ thì miền Nam  không mất vv ...  Cuộc điều tra phải thận trọng, không buông thả cho phe nhóm đảng đạo,  để không gây ra oan ức. Vì nếu chúng ta bị oan, chúng ta có chịu  không?  Bởi vậy, nếu đúc kết bản lý đóan trước tòa án, chúng ta phải thận  trọng, đặt ra tiêu chuẩn "khách quan và chính xác". Nhất định không  buông thả cho thiên lệch vì cùng hay khác đạo. Vì cùng khuynh hướng  hay khác. Cùng hay không cùng phe!  Một nhận xét chắc chắn, là ở Mỹ chúng ta không thể nào "xúât quân"  được, vì chúng ta không có quân. Chúng ta không có tiền, vì trong  chúng ta có rất nhiều đang ăn trợ cấp xã hội. Trên hết tất cả là "kẻ  thù thời gian", biết bao đồng chí của chúng ta chỉ coi đây là "đất tạm  dung", nhưng đã được vùi chôn thân xác ở đất "tạm dung" Vậy đi tìm thủ  phạm nguy hiểm lắm, giống như một ngừơi truy tầm phụ hệ, dòng dõi, tìm  thấy một "tổ tiên" bị chết trong tù vìi hình tội, hay đã thắt cổ tự  tử, nghĩa là khi đi tìm "thân nhân" chẳng hạn, ngược dòng thời gian,  chúng ta sẽ thấy một ông tứơng hải quân dẫn trên một trăm quân sĩ, đi  làm một Nghĩa Trang Quân Đội ở biên gíơi Việt-Lào,. vần được đề cao là  hy sinh vì tổ quốc! 
Lạy Cha Chúng Tôi Ở Trên Trời ... Rơi Xúông ... Đất.
Nói hay víêt về đạo, chẳng ai qua mặt được các tay viết hải ngọai, Âu Mỹ vv ... vì họ có dư tiền bạc để nghiên cứu nhiều mặt. Thậm chí có nguời về tận Palestine để khảo cứu. Nhưng đó là mặt kỹ thuật trí thức, không phài là mặt tâm linh. Sự vịêc cũng khác như có người chê nhạc Trịnh Công Sơn không đủ kỹ thuật. Nhưng giòng nhạc cần nhất là sự rung động của ngừơi víêt nhạc và sự rung động cảm xúc của người nghe. Chính vì thế mà giới trí thức Âu Mỹ không nhận ra thuộc tính "ông đạo" của một Giêsu.
Giêsu cần phải gặp ma quỷ để ngừơi dân thấy sợ hãi chóang váng vì một ngừơi như Giệsu phải "khác thùơng" khi gặp ma quỷ. Do đó, viết về Công giáo theo chân các trí thức Âu Mỹ, chăng biết bao giờ hết và sợ bị lạc lối. Dù bà Karen Armstrong đã nói chẳng bao giờ con ngừơi tìm ra được Chúa cả. Như thế tại sao chúng ta không trở về ta tắm ao ta? Một điều căn bản nhất, rõ ràng nhất, hiển nhên nhất là Giêsu chỉ là một ông đạo "tầm thường" không hơn không kém Chấm "period"!
Như thế trở về với Công giáo ta, để so sánh với các Công giáo Âu Mỹ hay Châu La-tinh, mấy trịêu giáo dân ta không có một sức ép nào, một ảnh hưởng nào đối với giáo hội La mã. Chẳng lẽ một giáo hội (Mỹ) có thể cho La Mã hàng năm 200 triệu đô la lại có chỗ đứng, ảnh hưởng hay sự nễ không hơn môt giáo hội ta, nói theo giọng bình dân là nghèo "lõ đít". Chỉ có một màn trình diễn biểu dương lực lựơng hay "làm lọan đọc kinh" mà giáo hội cầm quyền ở trên cao chót vót là quyền lực của giáo hòang, của giáo hội. Chỉ khi nào giáo hội ta như giáo hội Nhật Bản thì chuyện lại khác.
Có giáo hội nào trên thế giới ví được với giáo hội Nhật Bản. Chỉ cần sao lại :"Chúng tôi không thèm làm chi nhánh cho ..." Giáo hội Công giáo đã đau bụng mãn tính rồi. Vì thế, giáo dân ta chỉ có thói quen "chết đói" là "làm lọan đọc kinh", phái đòan La mã sang Việt Nam, bên ngòai làm như tôn trọng giáo dân ghê lắm, nhưng trên mặt bang giao giữa hai chính quyền, hàng giáo phẩm La Mã đã không tiếc lời ngợi khen nhà nứơc xã hội chủ nghĩa đã nới lỏng việc cho phép nhiều chủng sinh được học trong các chủng viện. Nhưng mặt trái là trong lúc thíêu việc làm, trong khi thói quen là kết quả của chủng sinh trở thành linh mục rất ít, vì cái nạn cấm lấy vợ, mà ngay tại Âu Mỹ, đã lý do của nạn thiếu linh mục là ở đó. Nhưng điểm nóng nhất của giáo hội bây giờ là phải bỏ đi sách lược độc tài đạo phiệt. Như thế phải xóa đi hàng bao nhiêu thế kỷ đã tự đóng đanh trên ghế gíao hòang, trong ghế giáo phẩm.
Đạo Công giáo La mã là độc tài đạo phiệt và nay muốn phiêu lưu trên con đừơng tự do. Nghĩa là bíên đổi thì chết, mà không biến đổi cũng chết. Tức là đạo bao lâu cứ hướng lên trời, mỏi mòn trông đợi phép lạ trên cao, nhưng bây giờ phải trở về trái đất. Vậy kinh Lạy Cha Chúng Tôi Ở Trên Trời trở thành Lạy Cha Chúng Tôi Ở Trên Trời ... Rơi Xúông ... Đất. Từ trên trời rơi xúông đất là vong mạng.
Sửa đồi hay không, giáo hội Công Giáo La mã hiện nguyên hình một định chế, một tổ chức bề thế, mang mầu sắc của ngừơi khổng lồ. Khổng lồ hay chim chích, Công giáo La mã vẫn phải mang trên vai gánh nặng hành trang của con người, nhất là con ngừơi không thiếu những yếu đuối dễ bị đưa vào cạm bẫy của "chước cám dỗ!"
Subject: Phá sập Công giáo ?
From: Tam Cao 
Date: Thu, March 13, 2014 8:51 pm
Sau khi đọc những bài viết của tôi, một bà họ Đỗ đã hỏi tôi có "ý định phá sập đạo Công giáo"  không? Ở Mỹ tự do ngôn luận, có tháp Babel, múôn hay không, tất cả chúng ta phải tôn trọng tự do ngôn luận, vì đó chính là nền tảng, sức mạnh của nước Mỹ. Và chúng ta được hạnh phúc khi được an sinh ở đất này. Tôi có nên trả lời câu hỏi đó của bà họ Đỗ mà tôi chỉ quen trên địa chỉ báo mạng thôi. Giữa cá nhân bà ấy và tôi, chẳng có gì quan trọng, nhất là khi câu hỏi của bà ấy có vẻ kỳ cục. Nặng mùi ,mù quáng bênh vực đạo, hay rộng hơn là mọi tôn giáo. Vì bà vừa là Phật giáo đồ, vừa là Pháp Luân Công, vừa là Tin Lành nữa. Nhưng ở một nơi có trình độ thấp, hay chịu ảnh hưởng của độc tài giáo phiệt, của các trại định cư Bác kỳ di c, làm vòng đai an ninh cho chính quyền Cần Lao Công Giáo, thì nó có sự tác hại khó lường. Vì chỉ cần nghi ngờ phạm tôi "phá sập Công giáo là đủ chết tươi rồi. Chưa kể, thời đó chẳng ai phải ngạc nhiên. Nhà văn Pháp Victor Hugo, khi chết, không được giáo hội cho làm lễ an táng và không được chôn ở nghĩa trang giáo hội. May vì nhà văn có người cháu làm linh mục, nên ông đã thóat cảnh chết rồi còn vô gia cư (homeless). Do đó tôi trả lời để bất kể chúng ta có quan điểm, cách nhìn nào, đều phải mau lẹ thức tỉnh khi có một câu hỏi, ngầm ý hăm dọa, hay để ai nghĩ sao cũng được, hoặc tốt chưa chắc được yên thân. mà nếu xấu hậu quả chẳng bíêt lường. Ý nghĩ của tôi là ngay tại Mỹ, một phụ nữ được hửơng quyền tự do ngôn luận, và được bảo vệ theo Hiến quyền Mỹ mọi điều bảo đảm của Hiến Pháp.
Thế mà bà đã có câu hỏi kinh khủng quá, về vô trách nhiệm nữa, chỉ cần hỏi có phải định phá sập đạo không là đủ kết án ném đá như thời bán khai hồi xưa rồi. Như thế, chẳng lẽ bà không muốn hưởng tự do ngôn luận, hay bà không cần bất cứ ai được tự do ngôn luận, ngòai riêng bà là kẻ được ưu tiên và bảo vệ thôi. Chẳng lẽ tôi phân biệt kỳ thị phụ nữ, nhưng một ngừơi đàn bà, có học, từng là giáo sư dậy học, mà nỡ nào để một giây, một phút đầu óc bị mất điện não và đặt một câu hỏi, nếu ở những nơi chậm tíên, ngừơi ta phải rùng mình không bíêt số phận ra sao?
Ở đây tự do, hòan tòan tự do, nhất là tự do ngôn luận và tôn giáo. Chúng ta sẽ phản ứng sao nếu hai quyền tự do đó bị thu hồi. Chúng ta từng sống ở chế độc tài Cần Lao Công Giáo gia đình trị, so sánh sống ở đây chúng ta có thể phận biệt rõ ràng Thiên Đàng và Địa Ngục. Hồi tưởng lại chế độ Cần Lao Công Giáo, nhất là thời của các linh mục "nứơc cha trị đến" chúng ta mới biết thế nào là lạm quyền lực chức thánh và cấm tựdo mọi mặt.
Ở đâu truyền thông mới được đăng báo về tin linh mục cho nữ con chiên thổi kèn chào mừng Thiên Chúa trên các tầng trời. Ở đâu tờ Saigon Nhỏ mới đăng được tin về cha Mai Triumph, mà đọan báo cho biết tin cha và bà chủ báo hoa khôi về Việt Nam như đi chợ?  Đúng ra là phải vếit là đi hưởng tuần trăng mật! Ở đâu, chúng tôi được loan tin về linh mục Anthony Đào Bất Chính chọi (serial fucking) liên tục hai chị em cô Thanh B., và Thanh H., mà nguồn tin của một ngừơi làm an ninh cho bíêt, đã không hiểu tại sao cha thường xúât hành vào hai ba giờ khuya? Các linh mục Công gíao dâm dục là chuyện xưa như trái đất, vì chính linh mục dòng (DCCT) Giuse Nguyễn Thanh Sơn còn công khai xác nhận trên Tuyển Tập Tận Thế của ông là trong giáo hội ta các linh mục dâm dụcđến 95%? Chỉ trừ các " cha già" hay các cha bị bệnh tê líêt. Thật ra, chuyện nắng cực của các cha không đáng bàn tán châm chọc, vì các cha cũng là ngừơi như chúng ta thôi, mà cái chức thành chỉ là thẩm mỹ hoa lá cành. Từ nhỏ, khi đi tản cư ở các làng đạo xa Hà-nội, chúng tôi đã nghe điếc tai về những vụ hoa tình thánh. Nhưng chúng tôi từ đó đến sau này chẳng có gì phải ưu tư thắc mắc, chỉ có điều giáo hội cấm đóan và cha khấn hứa như trò đùa rỡn mà thôi. Tội của giáo hội đã không hay bất cần chuyện đòi hỏi của các cha, hay chuyện sai lời khấn trong sạch thánh thiên của các cha. Hóa ra, cha con đều như nhau hết, vì đều bị sa chứơc cám dỗ dâm dục.
Ôi chiếc áo không làm nên thầy tu, giáo hội từng bị báo Mỹ gỏi là phe đảng Maphia (religion organized crime), tất cả cha còn đều rủ nhau xúông hỏa ngục, chỉ tiếc chưa ai bíêt hỏa ngục hay Thiên đàng ở đâu. Chẳng lẽ đó là điều dối trá lớn nhất của giáo hội. Giáo Hội Công giáo, mà đạo sẽ còn mãi. Chẳng ai đù sức phá sập được đạo. Có điều là giáo hội có hai mặt. mặt đạo đức để dụ khị các giáo dân ngây thơ hay ngây ngô khờ dại. Và mặt xấu là độc quyền của các đấng các bậc, vậy nên phân chia ranh giới rõ ràng, kẻo lại bị hỏi cắc cớ như câu hỏi của bà họ Đỗ nói trên, là đề mục của bài víêt này.